Tặng hơi thở cho một người
Sáng 7h ngày…
Tút tút….tút…
Alo- 1 người con trai – Anh đang trước nhà nè, nhanh đi trễ giờ rồi…
Ok, ra rồi nè-tút..tút…Hiền chạy ra…
Lĩnh chạy 1 chiếc xe đạp đen, mặc 1 chiếc áo thun trắng và quần vải đen đơn
giản
Hiền hôm nay lại có trò để bắt nạt Lĩnh, cô hẹn hôm nay Lĩnh phải đèo cô len
xã ăn kem…cách đây 27km
2 người bắt đầu đi, trên con đường nhỏ xung quanh là cảnh bao la của đồng
lúa..3h đồng hồ sau, trước quán kem.
2 người ngồi vào bàn…gọi 2 ly kem người Lĩnh ướt Đẫm mồ hôi..
-Lĩnh và Hiền quen nhau gần 1 năm..Hiền là 1 cô gái cá tính rất thích bắt
nạt và làm nũng Lĩnh
Lĩnh 1 chàng trai 19 tuổi, cao mái tóc ngắn gọn, gương mặt trắng nhưng màu
trắng bệt rất kì lạ
-2 người ăn kem xong ! Hiền nhìn ngang đường thấy 1 quán bán trân châu
-Anh… em qua mua Trân Châu nha, anh đợi em cái nha..
Hiền chạy thật nhanh qua đường Lĩnh đứng đợi
Cô vẫn có cách làm khó cậu trai mua Trân châu xong Hiền gọi
-Anh qua đây cầm ly Trân châu cho em nè..
-Em qua đây đi – Lĩnh mệt nhoc trả lời
-Bây giờ anh qua không…
Lĩnh đi qua được rồi…- dắt theo xe đạp Lĩnh từ từ đi qua..
Cầm ly trân Châu đủ màu sắc thật đep..cô ngắm nghía rồi đưa cho Lĩnh..Lĩnh
đi theo sau cô tay cầm 2 ly trân châu dắt xe..qua đường bổng lĩnh vấp ngã…làm
đổ ly Trân Châu đầy đường
Trời ơi, anh thật vô dụng..HIền dỗi hờn
-Xin lỗi anh…anh lỡ vấp
Vậy đó..
2 ngày sau từ lúc giận Lĩnh vì 2 ly Trân Châu, Hiền không thèm Gặp Lĩnh
Chiều hôm đó. Lĩnh đến nhà Hiền để xin lỗi
-Em ra đi anh muốn nói chuyện được không
được rồi đợi tí..
Anh mún…LĨnh nhỏ nhẹ – Xin lỗi em được không
-Anh là 1 thằng con trai mềm yếu, sao cái gì anh cũng xin lỗi xin lỗi, đi
đâu em cũng quuyết định
Bây giờ, em muốn Chia tay với anh..
Lĩnh nhìn thẳng vào mắt Hiền, đôi mắt Hiền rất dứt khoát
-Ùhm, anh đồng ý..
Hiền đi vào nhà..Rầm..
Lĩnh ra về..
2 ngày…3 ngày., 1 tuần..
Hiền không hiểu sao Lĩnh không năn nỉ., Hiền biết Lĩnh yêu Hiền lắm mà
Cô đợi hoài mà không thấy tin tức..
Cô liền gọi điện cho Lĩnh..
tút tút..
Alo..giọng 1 ngưòi đàn bà nhấc máy
Cho con gặp a Lĩnh cô – con là Hiền
-Con qua đây đi, cô có chuyện mún nói – Mẹ lĩnh nói với Hiền
10p sau Hiền qua nhà Lĩnh..vào nhà mẹ Lĩnh đang ngồi…
-Con ngồi xuống đi
-Bà nói với Hiền..Lĩnh nó đang trong viện, nó bị thiếu máu não 2 năm nay
rồi, nó yếu ớt lắm nhưng từ ngày nó quen con, nó đỡ nhiều nhưng, 1 tuần nay nó
lại trở bệnh nặng hơn và phải nhập viện…
-Hiền Hoảng hốt…
-Hiền như chết lặng, cô rơi nước mắt, nhẹ nhẹ từng giọt, tim cô giờ đây
dường như sắp mất đi 1 nửa…
Cô chạy thật nhanh, cô chạy như đang cần thấy gấp lần cuối cơ hội, và dường
như chỉ cần trong 1 tích tắc cô sẽ mất đi 1 người quan trọng nhất với cô
-Lĩnh là người luôn che chở bảo vệ cô, luôn làm mọi thứ cô yêu cầu, mọi điều
làm cô vui…
Hộc..hộc..cô thở dồn giờ cô mới cảm giác được sự mệt mỏi thật sự, cô mới có
thấy sự mệt mỏi khi cô bắt Lĩnh cõng cô lên ngọn đồi nhưng phải chạy..Lĩnh
chạy..trên lưng là người con gái anh ấy yêu, hơi thở mệt nhọc của lĩnh mà Hiển
từng thấy giờ cô mới bít mệt như thế nào..
-Bệnh Viện…cô đã tới, cô chạy thật nhanh đến căn phòng nơi mà Lĩnh đang
nằm..Lĩnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ và anh chưa bít là Hiền đã tới…
-Lúc này Hiền mới nhận thấy sự thanh thoát và yên bình ở lĩnh
-Anh thật là 1 con người yếu đuối, mới có tí xíu cũng mệt..- Cô chợt nhớ lại
những gì cô thường nói với Anh…
-Anh, cô nhào tới thật nhanh và ôm chầm lấy Lĩnh…Cô siết thật chặt , cô
khóc..
-Em xin lỗi anh…Em muốn quay lại được không anh…Em yêu anh nhìu lắm, anh,
sao anh không cho em biết, sao anh không nói với em là anh bị bệnh…tại sao anh
giấu em
LĨnh không nói 1 lời nào, anh khóc, đôi mắt đỏ dần, giọt nước mắt rơi xuống
cánh tay mà cô đang ôm anh..rớt rớt từng giọt từng giọt
anh vội lau nước mắt..anh lấy trong ngăn tủ ra 1 thứ..
-Ly Trân Châu..cô ngạc nhiên
-Uhm, Anh đền cho em nè, em đừng giận anh nha…
-Anh ngốc qua., em không giận anh đâu..Anh, cô khóc trong tiếng nấc và trong
lòng anh, bàn tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô..tay anh cầm chắc ly Trân
Châu đầy màu sắc dưới nằng chiều..2 người như 1 bức tranh thật buồn thảm..
1 tuần sau..vào đúng chiều thứ bảy…cô chuẩn bị vào thăm anh..cô còn mang
thêm 2 ly kem, chính cô đã đạp xe 27km lên xã mua về để cho anh ăn..và những
lúc này đây anh yêu cô nhìu như thế nào chỉ chính cô mới hỉu..cô tự tay làm đồ
ăn..gọt trái cây..những điều mà cô bắt anh phải làm cho cô trước đây
cô đi qua bên đường tiến thẳng vào cổng bệnh viện..trong lòng cô như sắp đi
vào nơi mà cô cảm thấy được tình yêu thật sự…nơi có anh đang đợi cô ở đó..
…Rầm….
———————-
Cô giật mình mở mắt ra, 1 bộ đồ trắng, cô đang nằm trên 1 cái giường
trắng…mẹ cô đang ngồi trên ghế..
cô từ từ mở mắt ra, làm quen lại với ánh sáng..
-Mẹ..- Cô gọi
-Con, con tỉnh rồi anh, mẹ lo quá, mẹ sợ quá, con còn đau không, con đỡ chưa
-Con bị gì vậy mẹ..- cô mới đưa tay sờ lên đầu..đầu cô được băng lại, cô mới
cảm giác nhói đau…
-..Con ăn gì không..
-Không con chỉ muốn biết con bị gì..
-Mẹ cô chỉ nín
-Cô hỏi dồn, chuyện gì xảy ra vậy mẹ..
-Con bị tai nạn.1 chiếc xe đã đâm vào con khi con đang qua đường trước cổng
bệnh viện…
-Vậy khi nào vậy mẹ, con vào đây từ lúc nào..
-2 ngày trước-mẹ cô buồn bã nói..
Cô lúc này mới chợt nhớ tới lúc cô đang định vào thăm Lĩnh..
-VẬy anh Lĩnh đâu mẹ, anh ấy còn ở đây chứ, con muốn qua phòng anh ấy..
Mẹ cô khẽ rơi nước mắt, mẹ cô khóc, khóc nức nỡ
Bà làm cô khó hiểu..bà ôm lấy cô..bà nói đau khổ trong tiếng nấc
-Mẹ và con mang ơn nó nhiều lắm..mẹ mang nợ nó..
-Sao vậy mẹ..mẹ kể con nghe đi mẹ..
-Nó , nó , con còn sống là nhờ nó..-bà vẫn nức nở..và bà đi tới bàn cầm qua
đưa cho Hiền 1 hộp ..
Hiền mở hộp ra..1 ly trân châu..1 bức thư..
-ngày../../…
Em iu, Khi em đọc là thư này, thì chắc anh sẽ không bao giờ gặp được em
nữa..,Anh yêu em, Nhưng Anh sẽ mãi yêu em, anh sẽ theo làn gió,anh sẽ tan theo
nắng chiều,,Anh đã mãi mãi xa em
Em nè, Em có biết là anh yêu em nhìu như thế nào không, Anh yêu em mà anh tự
dặn lòng là anh sẽ không bao giờ làm em buồn được. Anh chỉ muốn làm em vui kể
cả khi anh phải làm điều gì đó mà anh không thể làm được.
Khi em nói lời chia tay, tim anh như xé ra. Anh chấp nhận vì sao em biết
không.? Vì anh không thể làm em buồn, nếu quyết định đó làm e vui anh vẫn chấp
nhận,
Anh chỉ có thể làm hết sức vì anh yêu em, đến khi anh chết, Anh biết thời
gian sống của anh chẳng con được bao lâu nữa nên anh chỉ làm được hết sức mình,
Tạm biệt em, chắc có lẽ là Vĩnh biệt. Anh yêu em, anh mong em sẽ sống tốt
anh chỉ xin lỗi lần cuối này nữa thôi,!! Em chấp nhận nha em
Anh xin lỗi em, vì anh không thể bên cạnh em được nữa và anh xin em 1 lần
cuối Em hãy sống thật tốt, sống luôn cả phần cuộc sống của anh em nhé,
Anh yêu em
…….
———————————–
LĨnh đã làm tất cả cho cô làm tất cả mọi thứ cô yêu cầu…
Cô đã có qua nhìu sự nuông chiều của anh, cô nhận qua nhìu tình yêu từ anh
Và bây giờ cô đã mất anh, cô mất tất cả trong khoảng thời gian qua cô đã
chưa 1 lần nào làm anh vui, chưa 1 lần làm anh cảm nhận được tình yêu từ cô,
chưa bao giờ..thấy được sự thất vọng từ anh, Cô hét lên….
Mất hết thật rồi
-Nó đã truyền máu cho con..con mất máu qua nhìu và nhóm máu nó cùng với nhóm
máu của con
LĨnh đang ngồi trong phòng và nghe tiếng hối hả la lên
Tránh ra Tránh ra..phòng anh đối diện Khu cấp cứu..anh thấy 1 người đang bế
1 cô gái..Và anh đã lạnh xương sống khi thấy đó chính là Hiền, người Hiền đầy
máu, máu chảy rất nhìu, anh vội chạy ra anh dùng hết sức còn tồn tại trong anh,
Chạy thật nhanh,
-Máu cần vô máu cho cô ây-các bác sĩ hối
-1 cô y tá đang đi ra thật nhanh với mẫu máu ..
-Hết rồi, nhóm máu này trong Kho chì còn 1 ít
-Nhóm máu gì.
-AB-cô ý tá trả lời và truyền máu cho Hiền
-Không đủ..Nhanh lên xem ai có nhóm máu này
Trong bệnh viện này chẳng có ai có nhóm máu này..
Lĩnh ngồi bệt xuống, và lý do gì đó anh chạy nhanh về phòng lấy quyển sổ
bệnh Ra..
-Huynh Công Lĩnh
-Nhóm máu AB
-Tình Trạng bệnh: Thiếu máu não
-…..
Anh cầm theo quyển sổ đó và chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu , các y tá
ngăn lại..
Tôi, tôi nhóm máu AB, tôi truyền mau
———————-
Lĩnh mở mắt ra, nhìn lên đồng hồ, nhưng hơi sức anh đã cạn kiệt, anh nhớ
lại..
-Bác sĩ tôi xin hiến máu để cứu cô ấy..
-Nhưng, anh anh không thể hiến máu được, anh sẽ chết…-BS cầm quyển sổ bệnh
và nói..
-Tôi chấp nhận, tôi kí tên hiến máu nhanh lên đi , làm đi…-Anh hét lên, anh
khóc và hét lên
———————
Anh cố gắng xoay đầu qua..thấy mẹ anh và mẹ Hiền đang ngồi khóc
-BS đi vào và trao cho mẹ anh 1 tờ giấy
-Mẹ anh khóc BS bắt đầu đo nhịp tim và …
-Mẹ ơi, cho con xin 1 tờ giấy và cây viết..-Anh mệt nhọc nói khẽ
Anh….- Hiền thét lớn hơn khi mẹ cô đã kể xong..
-Nó đã trao hơi thở và thời gian sống cuối cùng mà nó có cho con..
Cô nắm chặt lá thư và ly Trân Châu trên tay…
Dòng chữ nghệch ngoạc của một suy nghĩ dang dở
-Chàng đang nhìn theo nắng xen qua cửa sổ dưới hơi thở
của làn Gió………..*******************
Em còn yêu anh không?
Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò
dậy khỏi giường, mở máy xem, tin nhắn chỉ một câu ngắn ngủi mà để cô cả
đêm trằn trọc:
"Em còn yêu anh không?"
Đó là tin nhắn của người yêu cũ, vào lúc họ đã chia tay nhau nửa năm. Cô
cứ nghĩ anh ấy sẽ chẳng bao giờ send tới bất kỳ tin nhắn nào nữa, bởi
ngày đó họ chia tay nhau khó hiểu mập mờ, và cô chưa từng nghe từ chính
miệng anh nói một lời dứt khoát: "Ta chia tay thôi!"
Cô cứ chờ đợi người bạn trai nói với cô câu đó, nhưng anh không, anh
chọn cách chạy trốn, không cho ai tìm ra mình. Bạn bè đều khuyên cô nên
thôi, vẫn chê anh không ra gì, vô trách nhiệm, không dám đối mặt, cho dù
sau này cả hai có thành gì của nhau thì rồi cô cũng khổ thôi.
Cô chỉ mỉm cười, thường nói cô đã lâu rồi chẳng bận tâm, thiếu gì chàng
theo đuổi, đời nào cô để ý tới người chẳng trân trọng cô. Nhưng mọi
người đều biết, nửa năm qua, cô vẫn không quên anh.
Bởi những chàng theo đuổi cô nào ai đến gần được cô nửa bước.
Có lẽ anh còn yêu mình, cô đoán thầm. Anh chỉ chiến tranh lạnh mà thôi,
chỉ tạm không liên lạc thôi, chỉ vì muốn cả hai có chút không gian tự
do, để không như trước đây, anh luôn trách cô bám anh quá, làm anh thấy
vướng víu nặng nề.
Có lẽ chỉ vì thế, chờ khi anh thấy nhẹ nhõm, tự nhiên quay lại bên anh, hai người sẽ như xưa, sẽ là quan trọng nhất của nhau.
Nghĩ thế, nên cô đã cố để tự đứng vững, cô bắt đầu một mình đi dạo, xem
phim, một mình nấu cơm chăm sóc mình, một mình ra ngân hàng trả nợ, một
mình học lái xe, chọn xe, thậm chí đi mua xe ô tô, một mình đi tìm nhà,
dọn nhà mới, một mình đối mặt với cái chết của cha mẹ mình sau tai nạn
giao thông...
Cô giờ đây đảm đương đời mình. Nhưng trong tình yêu, vẫn cần có anh ở bên.
"Em còn yêu anh không?"
Trời đã rạng, cô đã nhìn tin nhắn suy nghĩ dọc đêm, biết người con trai
ấy đã hiểu ra, dù anh không chịu gọi điện trực tiếp cho cô, nhưng ít
nhất đã gửi tin xem cô thế nào. Cô rất muốn gọi điện ngay cho anh, nói
với anh rằng nửa năm nay em nhớ anh biết bao; nói rằng trong những thời
gian đáng lẽ anh phải ở bên cô, thì cô đã chống chọi vất vả vượt qua;
nói rằng dù nửa năm nay anh bỏ rơi, nhưng cô không đành xoá anh khỏi tim
mình...
Nhưng cô kìm được, cô không muốn nửa năm chờ đợi sẽ tiêu tan thế này, cô muốn anh phải đau khổ, cô muốn giữ chút tự tôn.
"Không còn yêu!"
Cô mỉm cười bấm ba chữ, reply.
Sau đó, cô cứ chờ anh gọi lại cầu xin, chờ tin nhắn thăm dò tiếp theo
của anh, chờ anh đột nhiên nhấn chuông cửa, rồi khi cửa mở anh đã đứng
trước mắt, mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng, và dịu dàng nói anh biết anh đã
từng sai lầm, rồi sau anh sẽ nâng niu cô...
Nhưng, ngày nối ngày, tháng nối tháng, nửa năm lại trôi qua, cô gái không hề nhận được bất kỳ tin tức gì về người yêu cũ.
Một ngày, từ bạn thân của anh, cô biết người yêu cũ tháng sau sẽ cưới vợ, cưới một người con gái cô chưa từng quen.
"Anh ấy bảo anh ấy rất cảm ơn em, nếu nửa năm trước em không reply tin
nhắn, anh ấy làm sao đủ quyết tâm quên em đi, càng không thể cho cô gái
kia một cơ hội..."
********************
Gió Và Mưa
Thuở đó khi trái đất và thiên nhiên mới được hình thành, Gió
có mặt đầu tiên. Gió vui vẻ, hoạt bát nên đi đến đâu cũng được mọi
người yêu thương, quý mến. Gió rong chơi khắp nơi, đùa giỡn với tất cả
mọi người, từ những cô Bướm đỏm dáng, đến những chị Ong chăm chỉ và
những bác Sâu hiền từ. Nơi nào có bước chân Gió đi qua, mọi vật đều trở
nên sống động và vui tươi hơn.
Nhưng rồi dường như cuộc sống này vẫn còn quá trống trải, và Gió chợt
nhận ra mình thiếu mất đi một điều gì đó mà bản thân chàng ta cũng không
biết. Chỉ thấy những tháng ngày rong chơi vô nghĩa càng trở nên nhàm
chán. Những người bạn cũng dần lạnh nhạt với các trò đùa của chàng. Nàng
Hoa không buồn ra bông kết trái, anh chàng Lá cũng cằn cỗi tả tơi, và
cả bác Cây cũng dần trở nên khô khan khó tính. Rồi một ngày Gió tìm đến
Thượng Đế và khẩn cầu ngài giúp chàng để những người bạn trở lại vui vẻ
như xưa. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Thượng Đế đã quyết định ban tặng
cho thế giới một người bạn mới với tên gọi là Mưa.
Mưa xinh đẹp dịu dàng, điểm trên khuôn mặt buồn đôi mắt long lanh nước.
Gió thích mưa từ cái nhìn đầu tiên khi gặp nàng và chỉ muốn được ở bên
Mưa mãi mãi. Và cả các loài khác cũng reo vui khi nhìn thấy Mưa. Trong
vòng tay rộng lớn của Mưa, Hoa Lá lại reo vui và nhảy nhót chơi đùa cũng
Gió. Mưa hạnh phúc nhìn những người bạn của mình và rồi Mưa cũng không
biết tự bao giờ, cái vẻ vui tươi hồn nhiên của Gió đã làm trái tim nàng
thổn thức. Mưa đã yêu gió, một mối tình đầu trong sáng, ngây thơ. Mưa
thích những giây phút được ở bên Gió, lắng nghe tiếng Gió nói chuyện
cười đùa, nhìn những bước nhảy nhẹ nhàng của chàng bên biết bao người
bạn nhỏ. Yêu cả cái tính ham chơi và thích đùa cợt của Gió. Yêu cả cái
xấu lẫn cái đẹp của chàng. Tình yêu của Mưa là vậy đó. Chỉ biết thầm
lặng dõi theo bước chàng và giữ lại chút ấm áp cho riêng mình.........
Còn Gió, từ khi có Mưa, mọi thứ với Gió trở nên tốt đẹp hơn và rồi mải
mê với những thú vui cuộc sống mà Gió dần quên lãng đi Mưa, như thể Mưa ở
đó đã là điều tự nhiên vốn phải có, chẳng có gì đáng để Gió bận tâm.
Cũng như bao cô bạn khác của Gió mà thôi. Đôi khi Gió lại còn rất ghét
Mưa vì đôi mắt ngấn nước của cô nàng. Đúng là đồ con gái, lúc nào cũng
chỉ chực để khóc làm nũng người khác
Chàng chúa ghét cái tính đỏng đảnh như thế của bọn con gái.
Rồi Mưa cũng nhận ra điều đó. Mưa buồn và ngày càng cảm thấy cô đơn. Mưa
khóc, khóc cho nỗi niềm và tình yêu chất chứa sâu tận đáy lòng.... Gió
vô tình chẳng nhận ra điều đó, vẫn mải chơi phiêu lãng khắp nơi. Còn Mưa
chỉ biết âm thầm lặng lẽ, nhìn nụ cười của Gió mà nước mắt cứ tuôn rơi.
Nhưng Mưa vẫn giữ nguyên tình yêu với Gió, dù biết rằng trái tim chàng
có hàng ngàn vách ngăn và chẳng bao giờ có thể là của riêng ai cả. Mưa
cũng hiểu, không có mình Gió vẫn sống hạnh phúc. Nhưng không có Gió, Mưa
chỉ còn là vô nghĩa. Cô vẫn yêu, vẫn chờ đợi, vẫn thầm lặng đi bên Gió
và mang cho chàng những nụ cười hạnh phúc dù biết rằng lòng mình rất
đau. Chỉ đơn giản vì tình yêu, một tình yêu mãi mãi chôn sâu không dám
nói, chỉ mong chàng được hạnh phúc đã là tất cả điều Mưa mong
đợi...............“
Đóng lại trang sách vừa đọc, Hai dòng nước mắt lăn dài từ khóe mi. Cuối
cùng nó cũng hiểu vì sao người ta gọi những chàng trai có tính trăng hoa
là „phong lưu“, chữ „phong“ từ „gió“, như những cơn gió vô tình mà trái
tim chẳng trao trọn vẹn cho ai cả. Và cô cũng hiểu vì sao khi mưa rơi
người ta lại muốn khóc, bởi lẽ nước mắt mưa thổn thức trái tim
buồn.........
Đưa tay vén lấy màn cửa sổ, nó nhìn con phố nhỏ về đêm. Những bóng người
bên nhau đi hối hả. Những tấm thân lành lạn run run. Những đứa bé co ro
bên hè phố. Và đâu đó tiếng cười đùa của Gió lẫn trong nỗi buồn của
nàng Mưa tội nghiệp chung tình.... Nước mắt nhạt nhòa sau tấm kính, cô
chợt nhận ra đã mất anh thật rồi. Vì anh cũng chỉ là cơn gió, một cơn
gió đã mãi mãi rời xa cô, rong ruổi với những cuộc vui không bến
bờ..........................