BangBang

Chào mừng bạn đến với Blog **♥Bangbang♥** Blogspot-YOU AND ME "click để nghe nhạc và chia sẻ ENTRY - Bangbang ""Xin cảm ơn và chúc các bạn vui vẻ"-

Manu

28 thg 3, 2012

Nỗi nhớ

Vầng trăng nhẹ tỏa in làn sóng
 Bãi cát lặng thầm nỗi nhớ mong
 Giăng phủ biển ngàn pha sắc tím
Thủy chiều xô bến đợi ngàn năm


NỖI NHỚ

Dẫu rằng mưa gió thất thường
Mây mù tre phủ khắp chuông nhà thờ
Người tình dẫu có thờ ơ
Tình yêu không thể phai mờ trong tim
Thời gian bay tựa mũi tên
Dẫu rằng nuối tiếc có tìm được đâu
Cuộc đời còn lắm bể dâu 
Khi vui muốn khóc khi đau lại cười 
Bộn bề bao việc ở đời
Giữa dòng trông gai mới gặp người kiên trang
100 sông gặp một biển đông
Trăng tròn trăng khuyết mặc lòng trời cao
Nắng mưa ấm lạnh thế nào 
Trái tình yêu vẫn ngọt ngào như xưa






                                  


 
CÒN MÃI NHỚ THƯƠNG

Mỗi ngày một nỗi nhớ thương
Mỗi ngày một nỗi vấn vương trong lòng
Mỗi ngày ra đứng vào trông
Mỗi ngày anh thấy trong lòng xốn sang
Để rồi quán vắng lang thang
Anh ngồi lần giở từng trang dòng đời
Lục tìm mọi lúc mọi nơi
Tìm trong ký ức những người nhớ thương
Đi tìm trong cõi vô thường
Để rồi anh biết anh thương em nhiều
Để rồi nỗi nhớ bấy nhiêu
Cho anh một chút tình yêu ban chiều
Con đường bóng ngả liêu siêu
Đã cho anh biết những điều nhớ nhung
Một mình một mối tình chung
Một mình một nỗi nhớ nhung em nhiều
Để rồi nỗi nhớ phiêu diêu
Cùng em sánh bước đến điều ước mơ
Cùng em dệt mối tình thơ
Để cho anh hết đợi hết chờ hết mong
Cùng em dạo bước thong dong
Để cho thỏa nỗi nhớ mong tháng ngày
Bình minh ôm ấp trong tay
Nắng hồng rực rỡ đắm say ân tình


                          

Bangbang
chỉ vì em là nỗi nhớ là tinh yêu của anh bây giờ và mãi mãi.....
                                                                        

17 thg 3, 2012

Mưa và anh


Em à anh biết giờ  này em đã chìm trong giấc ngủ rồi! Mùa hè đã về ,mang theo những cơn mưa rào...làm xối đi tất cả những gì trên con đường chúng ta đã đi .Đêm nay, lại là một đêm anh thức trắng,ngồi nhìn ra công viên chúng ta vẫn ngồi ...,căn phòng vẫn vậy ,4 bức tướng như có lứa thiêu
đốt trái tim anh,chúng như muốn vỡ tan khi em ra đi! Khi anh biết vị thần tính yêu không mỉm cười với đôi ta! Anh yêu em ,anh nhớ em nhiều lắm,và có lẽ anh chẳng bao giờ anh có thể quên đc hình ảnh của em trong trái tim anh! 



Mưa... Mưa bất ngờ tuôn ào ạt, xối xả. Bất ngờ như đã bao lần bất ngờ .
.

Mưa... hàng ngàn giọt fa lê rơi xuống từ ngàn ko, long lanh... long lanh soi vào kỉ niệm. để cái lạnh đâu đó len lén rót vào lòng tê tái, bất giác giật mình anh  mới nhận ra...

Mưa..Chiếc ô màu đỏ rơi xuống mặt đường ngập nước lung linh fản chiếu ánh đèn vàng lạnh lùng trên cao kia mà ngày ấy anh cứ tưởng rất ấm áp...


Mưa...Rơi xuống chiếc ô những thanh âm kì lạ - buồn thảm lạ lùng! Những thanh âm mà ngày ấy anh cứ tưởng là trong veo, là thánh thót. Anh  cứ ảo tưởng thế về mưa. Anh  cứ thích thú khi đi trong mưa. Mưa mang đến cho anh nhữngniềm vui tuổi  trẻ diệu kì...



Mưa... và em  đến, bất chợt như cơn mưa rào kia vậy! Cùng chiếc ô màu đỏ, mỉm cười: " trong mưa, màu đỏ là màu đẹp nhất"...

Mưa... anh  đứng trong mưa, để mặc nước mắt rơi cùng mưa. Sẽ chẳng ai biết đâu, ko ai bít là anh đang khóc đâu, em  ạ! Trong mưa, anh tìm thấy nơi trú ngụ của lòng mình, của tâm hồn mình. Cho tâm hồn mình một chút bình yên...

Mưa...Không  biết  tự bao giờ, mưa và anh dường như đã hòa làm 1. Anh lắng nghe từng thanh âm buồn bã trong fím đàn và bài ca mưa hát, và cũng chỉ mình mưa thôi - lắng nghe được những thanh âm đó trong từng giọt nước mắt của anh . Ngân nga... ngân nga...


Mưa...rồi mưa tạnh bất ngờ, như chưa từng đền vậy! Cũng giống như em , bất ngờ đến bên anh  trong 1 fút giây nào đó - fút giây đẹp nhất trong cuộc đời anh  - rồi cũng lại bất chợt rời xa anh ... Mưa tạnh rồi. em  đi rồi...chỉ còn mình anh lặng lẽ nhặt từng fím mưa thánh thót ngãy xưa đã vỡ tan trên mặt đường ngập nước - soi bóng mình anh và chỉ mình anh  mà thôi - ghép lại, ghép lại... Và cứ thế.... Mong lắm được nghe những
thanh âm trong trẻo như ngày ấy..




Anh  đã cố hết sức rồi, sao vô vọng vậy mưa ơi?
 Mưa rơi rơi, trên đường phố đêm khuya biết nói rằng ngày cũ đã qua....
từng hạt mưa bay bay vang vọng mãi trong tim từng dòng suy tư qua còn bên ai..
Ai lang thang trên đường phố đêm mưa vẫn biết rằng lòng mãi cô đơn !
Từng hạt mưa mơn man trên bờ mi ai kia để hòa tan trong tim giọt nước mắt lạnh lùng....



Mưa giong buồn sợi xuống lơi lơi,
Lạnh của không gian thấm xuống người.  
Rơi rớt về đây muôn hướng gió;  
Lòng sầu vạn dặm gió mưa phơi.

Hiu hắt đày tôi giữa xứ hờ.  
Ý buồn tự kể mộng bâng quơ  
Tương tư thấp thoáng sau khe cửa,  
Tuy chẳng mong ai cũng đợi chờ.

Tôi luồn tay nhỏ hứng không gian,  
Với gió xa xôi lạnh lẽo ngàn.  
Tôi để cho hồn theo với lá,  
Xiêu xiêu cúi nhẹ trút buồn tràn.

Buồn hão nhưng lòng biết nguôi.
 
Buồn mưa không định, chỉ ngùi ngùi,  
Lòng êm như chiếc thuyền trên bến  
Nghe rét thu về hạ bớt mưa.....

Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Anh xòe tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng em



Anh đi tìm trong quá khứ mỏng manh

Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng
Tìm về em của một thời xa vắng
Của một thời hai đứa bước chung đôi

Anh hỏi gió thì gió chỉ cười thôi
Anh gặp mây nhưng mây trôi lặng lẽ
Anh hỏi nắng, nắng lắc đầu se sẽ
Vậy nơi nào mới cất giấu hình Em?

Vâng! Đây rồi Anh đã gặp được Em
Là Em đấy, trong cơn mưa đầu hạ
Mưa trút xuống những hàng cây nghiêng ngả
Mái hiên xưa che ướt mối tình đầu

Rồi một ngày tay hết nắm bàn tay
Anh trả em một mùa mưa trắng xóa
Trả lại em con đường chia đôi ngả
Xa nhau rồi chỉ tội mái hiên xưa.***

                                      

                                                            
bỗng dưng trời đổ cơn mưa
đưa tay tôi hứng giọt mưa lạnh lùng
mưa ơi cứ rơi đừng ngừng  
cho ta nhớ lại kỉ niệm hôm nào dưới mưa



                          


                                                                            


16 thg 3, 2012

Truyện tình yêu





Những giọt nước mắt sẽ không rơi một cách vô nghĩa, trong cuộc đời không gì là vô nghĩa, cũng như không gì là mãi mãi. Hợp rồi tan,tan rồi hợp đó là điều rất tự nhiên, tự nhiên như chính sự tồn tại của anh trên cõi đời này, tự nhiên như sự gặp gỡ của hai ta để rồi anh yêu em

***********************

Anh đã luôn mơ giấc mơ thật đẹp những giấc mơ mà anh khao khát những giấc mơ mà trong đó em đến bên anh như vốn dĩ, và yêu anh nồng nàn, say đắm như sự sắp đặt của số phận trong mơ anh là người hạnh phúc, giá như giấc mơ có thể kéo dài mãi mãi, giá như anh cứ ngủ một giấc dài vô tận và mơ về em... có lẻ lại tốt hơn! anh không phải cảm thấy chơi vơi, không phải cảm thấy hụt hẫng, mất phương hướng mỗi khi tỉnh giấc... 

************************
Dù em thế nào đi nữa, dù em không còn yêu anh. Nhưng tình cảm của anh luôn hướng về em, nó vẫn luôn chân thành và nồng nhiệt. Em có biết tâm trạng của anh lúc này không?. Ngồi một mình và nhớ về em trong sự cô đơn mòn mỏi. Một mong ước nhỏ nhoi bây giờ của anh là được bên em lúc này để có thể hét lên "Anh Yêu Em!","Anh Yêu Em!" hàng trăm hàng ngàn lần và trao cho em nụ hôn nóng hổi chân thành để mọi người cùng biết cùng sẻ chia cho tình cảm của Anh dành cho Em! .

*********************
Anh viết cho riêng em _người trong trái tim anh ..
Anh muốn nói với em rằng ...
Anh nhớ em nhiều lắm, nhớ em ngay cả khi bên em
Anh luôn mong em hạnh phúc !! Mong em luôn vui vẻ và măy mắn ....
Chúc em luôn làm tốt mọi việc và vững tin trong cuộc sống !!
Anh luôn mong em có hạnh phúc thật sự !!
Nếu như tình cảm này sẽ ko có tương lai ..
Anh ko biết mình sẽ ra sao .. Bởi vì Anh yêu Em .. rất yêu Em !!!
Em đã hiểu hết được tình cảm của anh dành cho em ? ....! 

*************************
Tháng năm có thể làm phai mờ những kỷ niệm nhưng anh có thể khẳng đinh rằng những kỷ niệm về em sẽ mãi là những báu vật trong trái tim anh . Anh sẽ luôn bảo vệ và giữ gìn nó ,
Bóng dáng của em đã , đang , và sẽ mãi mãi trong trái tim anh ,,,mãi mãi ko bao giờ mất đi .. mãi mãi ko bao giờ phai mờ ...
Tình yêu có thể chứa đựng nhiều yêu thương và cả những đau khổ nhưng anh không bao giờ hối hận vì đã dành tình yêu của anh cho em.
 
******************
Có mấy ai yêu sẽ yêu nhau trọn đời, có mấy ai mang con tim chân thành, cứ cuốn xô nhau qua bao nhiêu ân tình thêu kết trên vành môi.....có mấy ai yêu sẽ yên vui êm đềm, có mấy ai yêu sẽ không than không phiền, chỉ biết anh mang trong tim hình bóng em trọn đời...






Lời nói muộn màng
 Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ.... - Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui... - Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản .Cả hai im lặng một lúc lâu - Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói - Trò chơi gì cơ??? - Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao?? - .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời - Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu... - Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu
Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.
Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......
Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau
Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....
Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..
Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà
Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng
Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm
1h23
- Em khát quá-Linh nói

- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi
1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:
- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em
Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ
11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.
Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc
Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!
11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...
Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!

************************************
Một đời đã lỡ khóc vì nhau

Buồn cho số phận - lắm đa sầu
Dẫu có biết rằng mình chung hướng
Đường đời hai lối làm khổ đau
Đời người ngắn ngủi có là bao
Như cơn gió thoảng sẽ qua mau
Kiếp này đã trót không chung lối
Kiếp sau nguyện sẽ sống cho nhau

**********************************************************
Này anh, em thích...


Này anh, em thích mưa lắm đấy. Em thích mỗi khi mưa được lang thang ngoài đường, em hứng chí giang tay ra đón mưa, để mưa táp vào mặt ướt đẫm, thấy man mát và dễ chịu. Nhưng em vẫn thích hơn nếu anh đi cũng em mỗi lần mưa như thế. Em sẽ ngồi sau nhí nhố nói cười về triết lý mưa trong khi anh thì nhăn nhó vì mưa to quá. Mình sẽ dừng xe ở đâu đó để trú mưa anh nhé, chờ ngớt mưa lại đi tiếp, nhìn hoàng hôn đang bừng lên cuối chân trời, sau cơn mưa trời lại sáng anh nhỉ. Em ước được cùng anh đi tiếp con đường mưa…

Này anh, em thích gió lắm đấy. Ngày gió em thích ngồi ở đâu đó thật rộng và hút gió, ngồi nghĩ miên man, để gió cuốn đi những lo toan trong đầu và em lại ước được bay lên. Nhưng em sẽ thích hơn nếu anh rảnh và đưa em đi dọc đường đê, chỗ đó gió mát lắm, em sẽ không thấy cô đơn vì anh đang ở rất gần. Và nếu anh bận, em chỉ cần một tin nhắn để biết “anh nhớ em, gió gợi nhắc đến em nhiều như là mưa vậy”…
Này anh, em thích kem lắm đấy. Kem mát lạnh nhé, tan dìu dịu trên đầu lưỡi rồi rất ngọt ở cổ họng, ăn kem dễ chịu lắm. Em có thể ăn kem cả bốn mùa, kể cả mùa đông rét mướt, em vẫn thích cái vị lành lạnh của kem, lạnh đến tê răng. Nhưng em vẫn thích hơn nếu anh cũng em ăn kem vào mùa đông, lạnh tê mà anh vẫn cố cười rồi đẩy que kem dở cho em, giả vờ bảo thấy em ăn cũng đủ no rồi…

Này anh, em thích mùa đông lắm đấy. Mùa đông lạnh ơi là lạnh. Trông em xấu xí trong cái áo bông to sụ, đội cái mũ len màu trắng và quấn khăn thật dày trông như một con gấu bông. Lạnh thế mà vẫn ra đường nhé, ước một chút gió, ước một chút mưa, kiếm một hàng kem ngồi nhâm nhi và nhớ anh, dù chỉ là nhớ những lời ngọt ngào nhẹ như gió thoảng “trông giống gấu thì anh càng yêu, người yêu anh càng to thì anh càng phải yêu nhiều hơn chứ”. Uh, cứ ngọt ngào thế đi và rồi anh chỉ cần lười biếng nằm ngủ ở nhà thôi. Em sẽ đến đánh thức anh bằng một bàn tay lạnh cóng, em sẽ phá giấc ngủ của anh để anh phải nhớ em nhiều hơn những lời ngọt ngào chứ.

Này anh, em thích anh lắm đấy. Em thích anh hơn cả mưa, hơn cả gió, hơn cả mùa đông và hơn cả kem nhé. Nhưng hãy để cho em giữ kín điều này cho riêng em, như một bí mật nho nhỏ vậy. Bởi em sợ một ngày anh sẽ biến mất, khi chẳng có gì là mãi mãi trong cuộc đời này thì hãy cho em một bí mật nho nhỏ để em tin anh đang đứng chờ em ở cuối con đường mưa em đang đi
******************

Lá thư tình của chàng trai
 Đây là lá thư tình của một chàng trai. Bố của cô gái không tán thành mối quan hệ của 2 người và ra lệnh phong tỏa nghiêm ngặt. Buồn....tuyệt vọng.....Chàng trai quyết định gửi cho cô bạn gái lá thư chia tay này :

1.Tình yêu tuyệt vời anh dành cho em
2. Đã không còn nữa. Và anh thấy sự chán ngấy với em
3. Ngày một nhiều thêm. Khi chúng ta gặp nhau
4. Anh thậm chí chẳng quan tâm tới khuôn mặt em đâu.
5. Điều duy nhất anh muốn là
6. Ngắm nhìn những cô gái khác. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ
7. Kết hôn với em. Buổi trò chuyện cuối cùng của chúng ta
8. Thật tẻ nhạt và nó chẳng hề
9. Làm anh chờ đợi gặp em nhiều hơn nữa
10. Em chỉ biết nghĩ cho mình em thôi.
11. Nếu chúng ta kết hôn, anh cảm nhận được
12. Cuộc sống sẽ trở nên đầy bất ổn. Và anh sẽ không tìm thấy
13. Niềm đam mê khi ta chung sống. Anh có một trái tim
14. Nhưng chắc chắn không phải
15. Để dâng hiến cho em. Chỉ mình em trên thế gian này mới
16. Thât ích kỉ và ngốc nghếch, vậy nên em chẳng
17. Có khả năng ôm trọn trái tim anh
18. Anh thật sự muốn em hiểu rằng
19. Những điều anh nói là sự thật. Em sẽ giúp anh rất nhiều nếu em
20. Hiểu được tình yêu của chúng ta đã kết thúc. Đừng cố gắng
21. Trả lời anh. Lá thư này toàn những điều
22. Anh không hề mong muốn. Em đừng nghĩ viển vông
23. Về tình yêu thật sự với anh. Thôi chào em. Hãy tin lời anh nói.
24. Anh không thể quan tâm tới em nhiều hơn đâu. Và xin em đừng nghĩ rằng :
25. Anh vẫn sẽ mãi là người yêu em.

Thật là một bức thư quá tồi phải không? Tuy vậy, cuối thư chàng trai chỉ yêu cầu cô gái đọc những dòng thư lẻ. Bạn thử đọc lại một lần nữa xem, bảo đảm sẽ rất thú vị đấy! Và bạn cũng đoán được thái độ của người bạn gái kia chứ?

15 thg 3, 2012

About Me

Bangbang8xlove

 
   Tôi chỉ là một chàng trai lặng lẽ
   Đi bên đường nhặt ánh mắt đánh rơi
   Ánh mắt  lên trời gió cuốn bay đi mất
   Xuống dòng sông thì nước cuốn trôi
   Hãy rơi vào lòng để anh ôm chặt lấy
           




Đã có những lúc ,đã có những giờ,đã có những ngày ,đã có những tháng ,đã có những năm...Mình  cảm thấy rất cô đơn và buồn tẻ.Đã có những đêm dài không ngủ ,Rồi sáng sớm cũng đi qua ,trưa chiều lại đến...cứ thế cứ thế mà 4 mùa xuân- hạ- thu- đông cũng lặng lẽ đi qua...
         Gió ơi .Mây hỡi...về đâu ..để tim ta cũng ngậm ngùi lang thang..

      
 
                   ***
                                           
Tình Yêu Là gì?  
Phải trăng là đau khổ
là âm thầm nhận lấy đau thương
là khóc lóc khi giận hờn thương nhớ
là lức lở khi tan vỡ tình yêu
--
      Tình yêu rất êm đềm nhưng lại rất đắng cay
   tình yêu là men say của tội nỗi
***

Có một ngày trời đất nhẹ tênh
Mây đi vắng
Trăng thanh
Lá cành đùa với gió
Có một ngày
Ngõ bơ vơ
Đèn đường bớt đỏ
Trống vắng tình em
Buồn mong manh
Anh mới rõ
Có một ngày
Ngày đó đã yêu em!

  ***

Chỉ một lần ...
Em e thẹn gật đầu
Mưa như ngừng rơi trong trí anh từ đó
Anh đã ấp úng những gì không nhớ rõ
Nắng bỗng ửng hồng sưởi ấm một tình yêu

Chỉ một lần ...
Anh khờ khạo bao nhiêu
Không kịp hiểu dù một điều giản dị
Bởi trái tim đã làm nhòa lí trí
Anh chỉ thấy buồn như không thể buồn hơn

Chỉ một lần ...
Trong trống trải cô đơn
Em chợt khó hiểu với giận hờn vô cớ
Anh dẫu vô tư đã bắt đầu biết sợ
Rằng ta sẽ không đi hết con đường

Chỉ một lần ...
Mưa da diết yêu thương
Mưa rơi ngoài sân trong lòng anh vỡ
Anh như chết đi giữa niềm nhung nhớ
Mỗi hạt mưa rơi còn thấy bóng hình em


 
Cứ mỗi lần ...
Mưa nhè nhẹ trong đêm
Phố hiu quạnh với anh đèn lay lắt
Anh trống trải với cửa lòng đóng chặt
Nghe tiếng mưa rơi còn nhớ hôm nào ...


Giật mình một bóng trăng ngang cửa
Mới nhớ rằng em ở nơi xa
Những đêm trăng bay ngang đời như thế
  Những đêm vàng ta bỏ phí bóng trăng
-
                   
***               

ôi con sóng nhẹ hôn bờ cát trắng
     
chân tình vậy sao mãi mãi cô đơn?
hàng dương liễu rũ tóc sầu 
 
     Mà để muôn đời biển vẫn cô liêu 
 


Bangbang8xlove.
Email:Bangbang8xlove@yahoo.com.vn
Yahoo:Bangbang8xlove
Single:MEN HUNG YEN
SDTDD :0915005820

13 thg 3, 2012

Truyện tình yêu cảm động






Có bao giờ bạn tự hỏi bản thân mình, đã - đang và sẽ yêu thương một ai đó như thế nào không ? Và với tính cách của mỗi người, cách biểu đạt tình cảm cũng khác nhau hoàn toàn, người thì nồng nàn mãnh liệt trong cách bày tỏ tình yêu, người thì trầm lặng âm thầm lo cho người mình yêu thương .... Mình chỉ là gom góp được những mẩu chuyện mà mình cảm thấy rât thích, và có thể do cảm nhận của mỗi người khác nhau nên chắc chắn suy nghĩ và nhận xét về tình cảm cũng khác nhau nhiều, hi vọng bạn bè tôi và ai đó sẽ vui vẻ khi đọc được những câu chuyện ...






Tặng hơi thở cho một người


Sáng 7h ngày…
Tút tút….tút…
Alo- 1 người con trai – Anh đang trước nhà nè, nhanh đi trễ giờ rồi…
Ok, ra rồi nè-tút..tút…Hiền chạy ra…
Lĩnh chạy 1 chiếc xe đạp đen, mặc 1 chiếc áo thun trắng và quần vải đen đơn giản
Hiền hôm nay lại có trò để bắt nạt Lĩnh, cô hẹn hôm nay Lĩnh phải đèo cô len xã ăn kem…cách đây 27km
2 người bắt đầu đi, trên con đường nhỏ xung quanh là cảnh bao la của đồng lúa..3h đồng hồ sau, trước quán kem.
2 người ngồi vào bàn…gọi 2 ly kem người Lĩnh ướt Đẫm mồ hôi..
-Lĩnh và Hiền quen nhau gần 1 năm..Hiền là 1 cô gái cá tính rất thích bắt nạt và làm nũng Lĩnh
Lĩnh 1 chàng trai 19 tuổi, cao mái tóc ngắn gọn, gương mặt trắng nhưng màu trắng bệt rất kì lạ
-2 người ăn kem xong ! Hiền nhìn ngang đường thấy 1 quán bán trân châu
-Anh… em qua mua Trân Châu nha, anh đợi em cái nha..
Hiền chạy thật nhanh qua đường Lĩnh đứng đợi
Cô vẫn có cách làm khó cậu trai mua Trân châu xong Hiền gọi
-Anh qua đây cầm ly Trân châu cho em nè..
-Em qua đây đi – Lĩnh mệt nhoc trả lời
-Bây giờ anh qua không…
Lĩnh đi qua được rồi…- dắt theo xe đạp Lĩnh từ từ đi qua..
Cầm ly trân Châu đủ màu sắc thật đep..cô ngắm nghía rồi đưa cho Lĩnh..Lĩnh đi theo sau cô tay cầm 2 ly trân châu dắt xe..qua đường bổng lĩnh vấp ngã…làm đổ ly Trân Châu đầy đường
Trời ơi, anh thật vô dụng..HIền dỗi hờn
-Xin lỗi anh…anh lỡ vấp
Vậy đó..
2 ngày sau từ lúc giận Lĩnh vì 2 ly Trân Châu, Hiền không thèm Gặp Lĩnh
Chiều hôm đó. Lĩnh đến nhà Hiền để xin lỗi
-Em ra đi anh muốn nói chuyện được không
được rồi đợi tí..
Anh mún…LĨnh nhỏ nhẹ – Xin lỗi em được không
-Anh là 1 thằng con trai mềm yếu, sao cái gì anh cũng xin lỗi xin lỗi, đi đâu em cũng quuyết định
Bây giờ, em muốn Chia tay với anh..
Lĩnh nhìn thẳng vào mắt Hiền, đôi mắt Hiền rất dứt khoát
-Ùhm, anh đồng ý..
Hiền đi vào nhà..Rầm..
Lĩnh ra về..
2 ngày…3 ngày., 1 tuần..
Hiền không hiểu sao Lĩnh không năn nỉ., Hiền biết Lĩnh yêu Hiền lắm mà
Cô đợi hoài mà không thấy tin tức..
Cô liền gọi điện cho Lĩnh..
tút tút..
Alo..giọng 1 ngưòi đàn bà nhấc máy
Cho con gặp a Lĩnh cô – con là Hiền
-Con qua đây đi, cô có chuyện mún nói – Mẹ lĩnh nói với Hiền
10p sau Hiền qua nhà Lĩnh..vào nhà mẹ Lĩnh đang ngồi…
-Con ngồi xuống đi
-Bà nói với Hiền..Lĩnh nó đang trong viện, nó bị thiếu máu não 2 năm nay rồi, nó yếu ớt lắm nhưng từ ngày nó quen con, nó đỡ nhiều nhưng, 1 tuần nay nó lại trở bệnh nặng hơn và phải nhập viện…
-Hiền Hoảng hốt…
-Hiền như chết lặng, cô rơi nước mắt, nhẹ nhẹ từng giọt, tim cô giờ đây dường như sắp mất đi 1 nửa…
Cô chạy thật nhanh, cô chạy như đang cần thấy gấp lần cuối cơ hội, và dường như chỉ cần trong 1 tích tắc cô sẽ mất đi 1 người quan trọng nhất với cô
-Lĩnh là người luôn che chở bảo vệ cô, luôn làm mọi thứ cô yêu cầu, mọi điều làm cô vui…
Hộc..hộc..cô thở dồn giờ cô mới cảm giác được sự mệt mỏi thật sự, cô mới có thấy sự mệt mỏi khi cô bắt Lĩnh cõng cô lên ngọn đồi nhưng phải chạy..Lĩnh chạy..trên lưng là người con gái anh ấy yêu, hơi thở mệt nhọc của lĩnh mà Hiển từng thấy giờ cô mới bít mệt như thế nào..
-Bệnh Viện…cô đã tới, cô chạy thật nhanh đến căn phòng nơi mà Lĩnh đang nằm..Lĩnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ và anh chưa bít là Hiền đã tới…
-Lúc này Hiền mới nhận thấy sự thanh thoát và yên bình ở lĩnh
-Anh thật là 1 con người yếu đuối, mới có tí xíu cũng mệt..- Cô chợt nhớ lại những gì cô thường nói với Anh…
-Anh, cô nhào tới thật nhanh và ôm chầm lấy Lĩnh…Cô siết thật chặt , cô khóc..
-Em xin lỗi anh…Em muốn quay lại được không anh…Em yêu anh nhìu lắm, anh, sao anh không cho em biết, sao anh không nói với em là anh bị bệnh…tại sao anh giấu em
LĨnh không nói 1 lời nào, anh khóc, đôi mắt đỏ dần, giọt nước mắt rơi xuống cánh tay mà cô đang ôm anh..rớt rớt từng giọt từng giọt
anh vội lau nước mắt..anh lấy trong ngăn tủ ra 1 thứ..
-Ly Trân Châu..cô ngạc nhiên
-Uhm, Anh đền cho em nè, em đừng giận anh nha…
-Anh ngốc qua., em không giận anh đâu..Anh, cô khóc trong tiếng nấc và trong lòng anh, bàn tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô..tay anh cầm chắc ly Trân Châu đầy màu sắc dưới nằng chiều..2 người như 1 bức tranh thật buồn thảm..
1 tuần sau..vào đúng chiều thứ bảy…cô chuẩn bị vào thăm anh..cô còn mang thêm 2 ly kem, chính cô đã đạp xe 27km lên xã mua về để cho anh ăn..và những lúc này đây anh yêu cô nhìu như thế nào chỉ chính cô mới hỉu..cô tự tay làm đồ ăn..gọt trái cây..những điều mà cô bắt anh phải làm cho cô trước đây
cô đi qua bên đường tiến thẳng vào cổng bệnh viện..trong lòng cô như sắp đi vào nơi mà cô cảm thấy được tình yêu thật sự…nơi có anh đang đợi cô ở đó..
…Rầm….
———————-
Cô giật mình mở mắt ra, 1 bộ đồ trắng, cô đang nằm trên 1 cái giường trắng…mẹ cô đang ngồi trên ghế..
cô từ từ mở mắt ra, làm quen lại với ánh sáng..
-Mẹ..- Cô gọi
-Con, con tỉnh rồi anh, mẹ lo quá, mẹ sợ quá, con còn đau không, con đỡ chưa
-Con bị gì vậy mẹ..- cô mới đưa tay sờ lên đầu..đầu cô được băng lại, cô mới cảm giác nhói đau…
-..Con ăn gì không..
-Không con chỉ muốn biết con bị gì..
-Mẹ cô chỉ nín
-Cô hỏi dồn, chuyện gì xảy ra vậy mẹ..
-Con bị tai nạn.1 chiếc xe đã đâm vào con khi con đang qua đường trước cổng bệnh viện…
-Vậy khi nào vậy mẹ, con vào đây từ lúc nào..
-2 ngày trước-mẹ cô buồn bã nói..
Cô lúc này mới chợt nhớ tới lúc cô đang định vào thăm Lĩnh..
-VẬy anh Lĩnh đâu mẹ, anh ấy còn ở đây chứ, con muốn qua phòng anh ấy..
Mẹ cô khẽ rơi nước mắt, mẹ cô khóc, khóc nức nỡ
Bà làm cô khó hiểu..bà ôm lấy cô..bà nói đau khổ trong tiếng nấc
-Mẹ và con mang ơn nó nhiều lắm..mẹ mang nợ nó..
-Sao vậy mẹ..mẹ kể con nghe đi mẹ..
-Nó , nó , con còn sống là nhờ nó..-bà vẫn nức nở..và bà đi tới bàn cầm qua đưa cho Hiền 1 hộp ..
Hiền mở hộp ra..1 ly trân châu..1 bức thư..
-ngày../../…
Em iu, Khi em đọc là thư này, thì chắc anh sẽ không bao giờ gặp được em nữa..,Anh yêu em, Nhưng Anh sẽ mãi yêu em, anh sẽ theo làn gió,anh sẽ tan theo nắng chiều,,Anh đã mãi mãi xa em
Em nè, Em có biết là anh yêu em nhìu như thế nào không, Anh yêu em mà anh tự dặn lòng là anh sẽ không bao giờ làm em buồn được. Anh chỉ muốn làm em vui kể cả khi anh phải làm điều gì đó mà anh không thể làm được.
Khi em nói lời chia tay, tim anh như xé ra. Anh chấp nhận vì sao em biết không.? Vì anh không thể làm em buồn, nếu quyết định đó làm e vui anh vẫn chấp nhận,
Anh chỉ có thể làm hết sức vì anh yêu em, đến khi anh chết, Anh biết thời gian sống của anh chẳng con được bao lâu nữa nên anh chỉ làm được hết sức mình,
Tạm biệt em, chắc có lẽ là Vĩnh biệt. Anh yêu em, anh mong em sẽ sống tốt anh chỉ xin lỗi lần cuối này nữa thôi,!! Em chấp nhận nha em
Anh xin lỗi em, vì anh không thể bên cạnh em được nữa và anh xin em 1 lần cuối Em hãy sống thật tốt, sống luôn cả phần cuộc sống của anh em nhé,
Anh yêu em
…….
———————————–
LĨnh đã làm tất cả cho cô làm tất cả mọi thứ cô yêu cầu…
Cô đã có qua nhìu sự nuông chiều của anh, cô nhận qua nhìu tình yêu từ anh
Và bây giờ cô đã mất anh, cô mất tất cả trong khoảng thời gian qua cô đã chưa 1 lần nào làm anh vui, chưa 1 lần làm anh cảm nhận được tình yêu từ cô, chưa bao giờ..thấy được sự thất vọng từ anh, Cô hét lên….
Mất hết thật rồi
-Nó đã truyền máu cho con..con mất máu qua nhìu và nhóm máu nó cùng với nhóm máu của con
LĨnh đang ngồi trong phòng và nghe tiếng hối hả la lên
Tránh ra Tránh ra..phòng anh đối diện Khu cấp cứu..anh thấy 1 người đang bế 1 cô gái..Và anh đã lạnh xương sống khi thấy đó chính là Hiền, người Hiền đầy máu, máu chảy rất nhìu, anh vội chạy ra anh dùng hết sức còn tồn tại trong anh, Chạy thật nhanh,
-Máu cần vô máu cho cô ây-các bác sĩ hối
-1 cô y tá đang đi ra thật nhanh với mẫu máu ..
-Hết rồi, nhóm máu này trong Kho chì còn 1 ít
-Nhóm máu gì.
-AB-cô ý tá trả lời và truyền máu cho Hiền
-Không đủ..Nhanh lên xem ai có nhóm máu này
Trong bệnh viện này chẳng có ai có nhóm máu này..
Lĩnh ngồi bệt xuống, và lý do gì đó anh chạy nhanh về phòng lấy quyển sổ bệnh Ra..
-Huynh Công Lĩnh
-Nhóm máu AB
-Tình Trạng bệnh: Thiếu máu não
-…..
Anh cầm theo quyển sổ đó và chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu , các y tá ngăn lại..
Tôi, tôi nhóm máu AB, tôi truyền mau
———————-
Lĩnh mở mắt ra, nhìn lên đồng hồ, nhưng hơi sức anh đã cạn kiệt, anh nhớ lại..
-Bác sĩ tôi xin hiến máu để cứu cô ấy..
-Nhưng, anh anh không thể hiến máu được, anh sẽ chết…-BS cầm quyển sổ bệnh và nói..
-Tôi chấp nhận, tôi kí tên hiến máu nhanh lên đi , làm đi…-Anh hét lên, anh khóc và hét lên
———————
Anh cố gắng xoay đầu qua..thấy mẹ anh và mẹ Hiền đang ngồi khóc
-BS đi vào và trao cho mẹ anh 1 tờ giấy
-Mẹ anh khóc BS bắt đầu đo nhịp tim và …
-Mẹ ơi, cho con xin 1 tờ giấy và cây viết..-Anh mệt nhọc nói khẽ
Anh….- Hiền thét lớn hơn khi mẹ cô đã kể xong..
-Nó đã trao hơi thở và thời gian sống cuối cùng mà nó có cho con..
Cô nắm chặt lá thư và ly Trân Châu trên tay…
Dòng chữ nghệch ngoạc của một suy nghĩ dang dở
-Chàng đang nhìn theo nắng xen qua cửa sổ dưới hơi thở của làn Gió………..*******************
 Em còn yêu anh không?

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi giường, mở máy xem, tin nhắn chỉ một câu ngắn ngủi mà để cô cả đêm trằn trọc:
"Em còn yêu anh không?"
Đó là tin nhắn của người yêu cũ, vào lúc họ đã chia tay nhau nửa năm. Cô cứ nghĩ anh ấy sẽ chẳng bao giờ send tới bất kỳ tin nhắn nào nữa, bởi ngày đó họ chia tay nhau khó hiểu mập mờ, và cô chưa từng nghe từ chính miệng anh nói một lời dứt khoát: "Ta chia tay thôi!"
Cô cứ chờ đợi người bạn trai nói với cô câu đó, nhưng anh không, anh chọn cách chạy trốn, không cho ai tìm ra mình. Bạn bè đều khuyên cô nên thôi, vẫn chê anh không ra gì, vô trách nhiệm, không dám đối mặt, cho dù sau này cả hai có thành gì của nhau thì rồi cô cũng khổ thôi.
Cô chỉ mỉm cười, thường nói cô đã lâu rồi chẳng bận tâm, thiếu gì chàng theo đuổi, đời nào cô để ý tới người chẳng trân trọng cô. Nhưng mọi người đều biết, nửa năm qua, cô vẫn không quên anh.
Bởi những chàng theo đuổi cô nào ai đến gần được cô nửa bước.
Có lẽ anh còn yêu mình, cô đoán thầm. Anh chỉ chiến tranh lạnh mà thôi, chỉ tạm không liên lạc thôi, chỉ vì muốn cả hai có chút không gian tự do, để không như trước đây, anh luôn trách cô bám anh quá, làm anh thấy vướng víu nặng nề.
Có lẽ chỉ vì thế, chờ khi anh thấy nhẹ nhõm, tự nhiên quay lại bên anh, hai người sẽ như xưa, sẽ là quan trọng nhất của nhau.
Nghĩ thế, nên cô đã cố để tự đứng vững, cô bắt đầu một mình đi dạo, xem phim, một mình nấu cơm chăm sóc mình, một mình ra ngân hàng trả nợ, một mình học lái xe, chọn xe, thậm chí đi mua xe ô tô, một mình đi tìm nhà, dọn nhà mới, một mình đối mặt với cái chết của cha mẹ mình sau tai nạn giao thông...
Cô giờ đây đảm đương đời mình. Nhưng trong tình yêu, vẫn cần có anh ở bên.
"Em còn yêu anh không?"
Trời đã rạng, cô đã nhìn tin nhắn suy nghĩ dọc đêm, biết người con trai ấy đã hiểu ra, dù anh không chịu gọi điện trực tiếp cho cô, nhưng ít nhất đã gửi tin xem cô thế nào. Cô rất muốn gọi điện ngay cho anh, nói với anh rằng nửa năm nay em nhớ anh biết bao; nói rằng trong những thời gian đáng lẽ anh phải ở bên cô, thì cô đã chống chọi vất vả vượt qua; nói rằng dù nửa năm nay anh bỏ rơi, nhưng cô không đành xoá anh khỏi tim mình...
Nhưng cô kìm được, cô không muốn nửa năm chờ đợi sẽ tiêu tan thế này, cô muốn anh phải đau khổ, cô muốn giữ chút tự tôn.
"Không còn yêu!"
Cô mỉm cười bấm ba chữ, reply.
Sau đó, cô cứ chờ anh gọi lại cầu xin, chờ tin nhắn thăm dò tiếp theo của anh, chờ anh đột nhiên nhấn chuông cửa, rồi khi cửa mở anh đã đứng trước mắt, mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng, và dịu dàng nói anh biết anh đã từng sai lầm, rồi sau anh sẽ nâng niu cô...
Nhưng, ngày nối ngày, tháng nối tháng, nửa năm lại trôi qua, cô gái không hề nhận được bất kỳ tin tức gì về người yêu cũ.
Một ngày, từ bạn thân của anh, cô biết người yêu cũ tháng sau sẽ cưới vợ, cưới một người con gái cô chưa từng quen.
"Anh ấy bảo anh ấy rất cảm ơn em, nếu nửa năm trước em không reply tin nhắn, anh ấy làm sao đủ quyết tâm quên em đi, càng không thể cho cô gái kia một cơ hội..."

********************
 Gió Và Mưa


Thuở đó khi trái đất và thiên nhiên mới được hình thành, Gió có mặt đầu tiên. Gió vui vẻ, hoạt bát nên đi đến đâu cũng được mọi người yêu thương, quý mến. Gió rong chơi khắp nơi, đùa giỡn với tất cả mọi người, từ những cô Bướm đỏm dáng, đến những chị Ong chăm chỉ và những bác Sâu hiền từ. Nơi nào có bước chân Gió đi qua, mọi vật đều trở nên sống động và vui tươi hơn.
Nhưng rồi dường như cuộc sống này vẫn còn quá trống trải, và Gió chợt nhận ra mình thiếu mất đi một điều gì đó mà bản thân chàng ta cũng không biết. Chỉ thấy những tháng ngày rong chơi vô nghĩa càng trở nên nhàm chán. Những người bạn cũng dần lạnh nhạt với các trò đùa của chàng. Nàng Hoa không buồn ra bông kết trái, anh chàng Lá cũng cằn cỗi tả tơi, và cả bác Cây cũng dần trở nên khô khan khó tính. Rồi một ngày Gió tìm đến Thượng Đế và khẩn cầu ngài giúp chàng để những người bạn trở lại vui vẻ như xưa. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Thượng Đế đã quyết định ban tặng cho thế giới một người bạn mới với tên gọi là Mưa.
Mưa xinh đẹp dịu dàng, điểm trên khuôn mặt buồn đôi mắt long lanh nước. Gió thích mưa từ cái nhìn đầu tiên khi gặp nàng và chỉ muốn được ở bên Mưa mãi mãi. Và cả các loài khác cũng reo vui khi nhìn thấy Mưa. Trong vòng tay rộng lớn của Mưa, Hoa Lá lại reo vui và nhảy nhót chơi đùa cũng Gió. Mưa hạnh phúc nhìn những người bạn của mình và rồi Mưa cũng không biết tự bao giờ, cái vẻ vui tươi hồn nhiên của Gió đã làm trái tim nàng thổn thức. Mưa đã yêu gió, một mối tình đầu trong sáng, ngây thơ. Mưa thích những giây phút được ở bên Gió, lắng nghe tiếng Gió nói chuyện cười đùa, nhìn những bước nhảy nhẹ nhàng của chàng bên biết bao người bạn nhỏ. Yêu cả cái tính ham chơi và thích đùa cợt của Gió. Yêu cả cái xấu lẫn cái đẹp của chàng. Tình yêu của Mưa là vậy đó. Chỉ biết thầm lặng dõi theo bước chàng và giữ lại chút ấm áp cho riêng mình.........
Còn Gió, từ khi có Mưa, mọi thứ với Gió trở nên tốt đẹp hơn và rồi mải mê với những thú vui cuộc sống mà Gió dần quên lãng đi Mưa, như thể Mưa ở đó đã là điều tự nhiên vốn phải có, chẳng có gì đáng để Gió bận tâm. Cũng như bao cô bạn khác của Gió mà thôi. Đôi khi Gió lại còn rất ghét Mưa vì đôi mắt ngấn nước của cô nàng. Đúng là đồ con gái, lúc nào cũng chỉ chực để khóc làm nũng người khác
Chàng chúa ghét cái tính đỏng đảnh như thế của bọn con gái.
Rồi Mưa cũng nhận ra điều đó. Mưa buồn và ngày càng cảm thấy cô đơn. Mưa khóc, khóc cho nỗi niềm và tình yêu chất chứa sâu tận đáy lòng.... Gió vô tình chẳng nhận ra điều đó, vẫn mải chơi phiêu lãng khắp nơi. Còn Mưa chỉ biết âm thầm lặng lẽ, nhìn nụ cười của Gió mà nước mắt cứ tuôn rơi. Nhưng Mưa vẫn giữ nguyên tình yêu với Gió, dù biết rằng trái tim chàng có hàng ngàn vách ngăn và chẳng bao giờ có thể là của riêng ai cả. Mưa cũng hiểu, không có mình Gió vẫn sống hạnh phúc. Nhưng không có Gió, Mưa chỉ còn là vô nghĩa. Cô vẫn yêu, vẫn chờ đợi, vẫn thầm lặng đi bên Gió và mang cho chàng những nụ cười hạnh phúc dù biết rằng lòng mình rất đau. Chỉ đơn giản vì tình yêu, một tình yêu mãi mãi chôn sâu không dám nói, chỉ mong chàng được hạnh phúc đã là tất cả điều Mưa mong đợi...............“
Đóng lại trang sách vừa đọc, Hai dòng nước mắt lăn dài từ khóe mi. Cuối cùng nó cũng hiểu vì sao người ta gọi những chàng trai có tính trăng hoa là „phong lưu“, chữ „phong“ từ „gió“, như những cơn gió vô tình mà trái tim chẳng trao trọn vẹn cho ai cả. Và cô cũng hiểu vì sao khi mưa rơi người ta lại muốn khóc, bởi lẽ nước mắt mưa thổn thức trái tim buồn.........
Đưa tay vén lấy màn cửa sổ, nó nhìn con phố nhỏ về đêm. Những bóng người bên nhau đi hối hả. Những tấm thân lành lạn run run. Những đứa bé co ro bên hè phố. Và đâu đó tiếng cười đùa của Gió lẫn trong nỗi buồn của nàng Mưa tội nghiệp chung tình.... Nước mắt nhạt nhòa sau tấm kính, cô chợt nhận ra đã mất anh thật rồi. Vì anh cũng chỉ là cơn gió, một cơn gió đã mãi mãi rời xa cô, rong ruổi với những cuộc vui không bến bờ..........................



Copyright 2010 You And Me

Home | About-Me | blog zing me | Nghe nhac | Pacebook |