Tình có cho đi chẳng có về
Lòng kêu gọi mãi chẳng ai nghe
Cho nên từ đấy tôi ngơ ngẩn
Với những bài thơ lạc cả đề...
Sau một tuần bận rộn với công việc như thường ngày...Bangbang không muốn nghỉ ngơi như những ngày chủ nhật khác.chiều nay mình sẽ lại đi nhặt nắng,,,vì qua mùa thu này lại đến mùa đông rồi.Cũng có thể vì mùa hè vừa qua ta đã rầm mình với những cơn mưa mùa hạ...Mưa rất nhiều và ướt mưa cũng rất nhiều (nắng thì nắng gắt ...mưa thì mưa lớn)..có lẽ trái tim mình cũng ướt mưa rồi.
Cứ thế thời gian cứ luôn trôi đi lặng lẽ..và thu đến...Mùa thu này mình phải làm một cái gì đó...nếu không nó cũng lại qua đi rất nhanh...khi ấy mùa Đông sẽ lại đến..và mang theo giá lạnh đến...!!Mùa Thu ..mình rất yêu mùa thu..mình tự hiểu lòng mình như thế..Mùa thu rất nhẹ nhàng..và trái tim mình cũng sẽ nhẹ nhàng như thế,,..dù biết rằng mùa thu đi kèm theo những kỉ niệm buồn man mác,tiếng lòng trĩu nặng ...xao xuyến....
Thôi cứ quyết định như vậy chiều nay Bangbang sẽ phải đi nhặt nắng..và để dành cho đến mùa đông và sưởi ấm cho trái tim....trái tim mình và cả một ai đó...
Anh !
Người đàn ông đi nhặt ánh mặt trời
Thắp lên ngàn ánh lửa xua bóng tối trong tim
Ngày đã tắt khi bờ môi sao tím tái
Mắt thôi cười lòng ngây dại bắt hoàng hôn.
Em !
Người đàn bà đi nhặt trí khôn
Dang đôi tay ôm tràn ơn mưa móc
Em xõa mái tóc rũ trên mầu cỏ buồn
Cỏ không tên cỏ nằm thênh thang
Rồi vươn lên cùng với tới môi mềm.
Ngày hai ta ! ...
Cùng thắp nến
Nhặt cho nhau những nhiệm mầu ... thôi đau !
Anh đi gom ánh nắng, "đi nhặt ánh mặt trời" để sưởi ấm trái tim băng giá cho anh và cho một ai đó cần nắng, "xua bóng tối trong nhau".
Bóng tối lại chế ngự anh &-em , cái gì vay mượn sẽ không lâu bền, cái gì tự có mới là vĩnh viễn. Từ đó, bao câu hỏi xuất hiện trong anh sao anh phải đi nhặt ánh nắng?
Anh và Em: "Nhặt cho nhau những nhiệm màu... Thôi đau!". Thực chất đây là những ước mơ hão huyền, mộng ảo....phải không em?. Một tình yêu mong manh, nhỏ nhoi nhưng rất dễ vỡ!..
Trên là câu chuyện tình yêu Bangbang tản mạn một chút thôi.....mình sưu tầm bài thơ này nhưng không rõ là của một tác giả nào đó...mình đã đọc khá lâu rồi nên còn nhớ chút ít thôi...một câu chuyện nhẹ nhàng sâu nắng ,một tình yêu mong manh ,rễ vỡ ...nhưng rất có ý nghĩa...mong muốn một sự chân thành của tình yêu...
Mà thôi có lẽ nắng vàng roi xuống chiều rồi ...Bangbang Bắt đầu tranh thủ đi nhặt nắng đây...có ai đi cùng không nhỉ...mà thôi mình tự đi một mình..quyết tâm nhặt thật nhiều nắng...để sưởi ấm trái tim khi mùa thu đi qua và đông sẽ đến...(Có ai đi nhặt nắng cùng bangbang không?)**
Ai đi thì click vào đây nhé;http://bangbang8xlovedc-bh.blogspot.com/2013/01/blog-post.html
Chiều xuống lá thu rơi, 1 mai em thức dậy
tình yêu như đến bất ngờ và anh đã ở đâynhành hoa giấu trong tay
và anh thường bảo rằng
" nụ hoa bé là em đó, thật vô tư...ư...ư.."
lá vàng buông xuống
anh đang cùng em dạo bước, bàn tay nắm chặt.
anh ước gì để cho thời gian ngừng trôi
anh cười và nói " hãy thật hồn nhiên nhé cô bé khờ, có anh đây, đừng bân khuân
Và anh bước bên em mùa thu khe khẽ cười
hoàng hôn mang tiếng yêu đầu để cho anh có em
này em có hay chăng ngoài kia đang vẫy chào
nào ta bước về thiên đường có 2 chúng ta...a...a...a
lá vàng buông xuống
anh đang cùng em dạo bước
bàn tay nắm chặt.
anh ước gì để cho thời gian ngừng trôi
anh cười và nói " hãy thật hồn nhiên nhé cô bé khờ, có anh đây, đừng bân khuân
lá vàng buông xuống
anh đang cùng em dạo bước
bàn tay nắm chặt.
anh ước gì để cho thời gian ngừng trôi
anh cười và nói " hãy thật hồn nhiên nhé cô bé khờ, có anh đây, đừng bân khuâng