Trang thơ này Anh gửi tặng ngày hôm qua. Những ngày chưa xa mà tôi ngỡ không bao giờ còn chạm tới. Ngày của những phút đầu bối rối, của những yêu thương trẻ dại, vụng về. Ngày anh đã trao người nông nổi đam mê, khát khao cháy đến cạn lòng mình . Rồi em đi-chỉ giản đơn như vậy. Mà anh nghe lòng đắng đến chênh chao....
Thơ viết cho em , con chữ đã nát nhàu. Nếu ai đọc, xin đừng hỏi ai có rơi nước mắt. Đong đếm chi em , giờ tất cả đã trở thành kí ức. Rồi sẽ nhạt nhòa theo năm tháng dần qua...
Đừng trách Tôi cố tình lật giở những xót xa. Tôi gom lại, không phải cho em , không phải cho anh mà dành cho kỉ niệm. Nếu có một ngày gặp nhau trên lối hẹn, xin em hãy mỉm cười-đơn giản thế thôi...!
Đừng trách Tôi cố tình lật giở những xót xa. Tôi gom lại, không phải cho em , không phải cho anh mà dành cho kỉ niệm. Nếu có một ngày gặp nhau trên lối hẹn, xin em hãy mỉm cười-đơn giản thế thôi...!
Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước dù bão dông vẫn là người bạn đồng hành Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh Chỉ một lần thôi êm ả Dẫu đã có bao lần vội vã Anh vẫn là anh xa cách giữa đời Sẽ chẳng bao giờ có được giữa lòng tay Ấm áp hương người thương nhớ Một bông cúc muộn màng mới nở Dẫu vàng tươi trơ trọi cuối mùa Một tình yêu tha thiết chẳng hẹn hò Em với anh chỉ là mộng ước Một giấc mơ gần mà không thực Rất mặn nồng mà trống trải đơn côi Sẽ chẳng bao giờ đến được cùng anh Chỉ một lần thôi là tất cả Để cứ đến rồi đi trên đường cúc nở Không mùi hương vẫn gợi nhớ âm thầm...
Dối lòng mình … thì có tội không em ?!!
Đừng trách Anh sao không trả lời em ! Hai tiếng “có”, “không” sao … mênh mông quá Anh hỏi gió … gió lắc đầu buồn bã Anh hỏi mây … mây hờ hững trôi xa “có” hay “không” tất cả sẽ nhạt nhòa Bao nghiệt ngã giữa hai chiều quên - nhớ Mưa chiều nay … bao nhiêu bong bóng vỡ Tím cả góc trời … nỗi nhớ không tên Nhớ nhau nhiều nhưng vẫn mãi lặng im Bởi khoảng cách vô hình … nhưng rất thực Sợ chạm tay … vỡ tan … miền ký ức Dối lòng mình … thì có tội không em ?!! |
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu!
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu Nhưng không phải yêu nhau, Mà là yêu người khác. Anh sẽ nắm tay một người con gái Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác... Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em Anh rồi cũng chẳng còn ghen, Những chỗ không anh, em diện màu áo mới. Tại đường phố đông người Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau. Có thể một ngày em mặc áo cô dâu Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh... Giông bão đi qua ô cửa màu xanh Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu. Có bao nhiêu sao sáng trên đầu Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa... Em nghe lại những bản tình ca Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế Vẫn say mê như chưa hề cũ Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau |
TEM VÀNG nhé.
Trả lờiXóahì hì ....
Xóa